Tôi
là Ly, sinh ra và lớn lên ở Hải Phòng. Có lẽ câu chuyên cuộc đời tôi từ
ngày bé đến giờ chỉ xoay quanh chiếc mũi hếch bẩm sinh xấu xí.
Có được chiếc mũi cao đẹp luôn là mơ ước của tôi
Tôi kém may mắn hơn những người khác
trong gia đình, khi sinh ra mũi tôi đã mang tật. Mũi tôi rất ngắn, mũi
hếch ngược lên và lệch hẳn một bên. Từ khi bắt đầu đi mẫu giáo, tôi đã
bị các bạn trong lớp trêu đùa. Những câu nói kiểu như “đồ mũi lợn”, “đồ
quái dị” tôi nhận được nào có ít. Ban đầu, tôi chỉ biết dùng cách của
trẻ con là đuổi đánh những đứa trẻ kia cho bằng được, xong lâu dần, buồn
nhiều hơn và hay khóc một mình.
Tôi đi học lớp 1, vui mừng vì đã thoát
được lũ nhóc con độc mồm kia. Nhưng có vẻ là vội vàng quá sớm. Mọi thứ
từ đây mới thực sự bắt đầu. Tôi chẳng thể quên được cái ngày đầu tiên đi
học ấy. Nếu người ta nhớ về ngày đầu tiên đi học của mình bằng những
cảm xúc xao xuyến, bâng khuâng thì với tôi đó là nỗi ám ảnh, sự sợ hãi
mà suốt đời tôi luôn khắc nhớ.
Tôi cắp chiếc cặp nhỏ, bẽn lẽn bước vào
từ cửa lớp. Ngay lập tức, một thằng nhóc cười phá lên: “Eo ôi, Chư Bát
Giới”. Tôi ngây ngốc đứng giữa lớp, hứng chịu mọi ánh nhìn. Không ai
chịu ngồi với tôi, chúng đều bảo tôi là đồ quái đản. Cũng từ đó, tôi bị
cô lập. Những giờ ra chơi, nhìn tụi nhỏ nhảy dây ngoài sân mà tôi chỉ
muốn khóc thật to. Bố mẹ không biết vì sao tôi ghét đi học, họ chỉ nhận
ra rằng tôi ngày càng trầm lặng và ít nói hơn.
Ngày đầu tiên đi học đầy nước mắt
Những năm tháng khó khăn như thế cứ qua
đi, tôi dần quen với những câu đùa ác ý về chiếc mũi hếch của mình, dần
bỏ ngoài tai những câu chuyện tiếu lâm của lũ học sinh với nhân vật
chính là tôi, dần học được cách thu mình và xa lánh tất cả mọi người.
Tôi học cấp ba, như bao đứa con gái
khác, tôi cũng có những rung động đầu đời. Một chàng trai lớp bên thường
xuyên đi qua nhà tôi với trái bóng rổ trên tay làm tôi thấy tim mình
đập mạnh. Tình yêu non nớt ấy không hiểu tự khi nào đã trở thành một sức
mạnh vô hình. Hơn một năm trời nhìn ngắm từ xa, cuối cùng cũng đến ngày
tôi đứng trước mặt cậu ấy và lấy hết can đảm thổ lộ lòng mình.
Cậu ngớ người một lúc xong cười sằng
sặc: “Tớ không thích Chư Bát Giới mũi hếch đâu, khi nào thành Hằng Nga
thì tính tiếp”. Đây không phải là lần đầu tôi bị người ta hắt hủi, người
ta cười nhạo nhưng không hiểu sao những câu nói ấy cứ đánh mạnh vào
lòng tự trọng của tôi. Tôi đứng chôn chân giữa sân bóng rổ và bắt đầu
rơi nước mắt.
Mấy ngày liền tôi có chết cũng không đi
học, mẹ bắt đầu lo lắng không yên và cố gắng gặng hỏi vấn đề của tôi.
Bao nhiêu tủi hờn bấy lâu nay như vỡ òa trong chốc lát. Tôi nói như chưa
bao giờ được nói, khóc như chưa bao giờ được khóc. Mẹ không nói gì, chỉ
rơm rớm nước mắt nhìn tôi thật buồn.
Mối tình đầu với kết thúc buồn
Nếu không có sự kiện này thì chắc cuộc
đời tôi giờ đây vẫn là những tháng ngày u tối. Sau cái đêm khóc như mưa
như gió ấy, tôi được mẹ thông báo một tin vừa mừng vừa lo: ” Mẹ sẽ đưa
con lên Hà Nội sửa mũi hếch”.
Tôi sợ sệt nép sau mẹ khi đứng trước cửa
thẩm mỹ viện Kangnam. Mẹ nắm chặt tay tôi, cười và động viên tôi dũng
cảm lên một chút. Hôm ấy, một bác sĩ Hàn Quốc đã trực tiếp khám và tư
vấn cho tôi. Phẫu thuật của tôi được định ngày và diễn ra nhanh chóng.
Hồi hộp đứng trước gương, tôi chẳng dám tin người trong gương kia là cô
gái bất hạnh hôm nào. Mũi tôi rất đẹp, cân đối và thon dài. Mẹ thở phào
nhẹ nhõm ôm lấy tôi đang nức nở vì sung sướng. Có lẽ câu chuyện về cô
nàng mũi hếch giờ đây đã khép lại được rồi.
Giờ đây, tôi có một cuộc sống đại học
đầy màu sắc, có bạn bè, có người yêu và công việc người mẫu ảnh giúp tôi
kiếm được chút tiền tiêu vặt. Bạn bè tôi chẳng ai có thể ngờ cô hotgirl
hôm nay lại đã từng có những ngày tháng dài buồn đau như thế.